
im lặng đi trong mưa
không trách trời quá vội
cơn giông về nóng hổi
sầm sập sầm sập sầm
chỉ muốn gặp bầy mưa lâm râm
nhỏ tí tách từng giọt đàn lên đất
chỉ muốn làm một cây cỏ thật
mềm, xanh, tươi, mướt, nhỏ và vui
im lặng cúi đầu,
ngày vùi mình trong rơm rạ
ba sáu tiếng mở ra, chắc là thơm sực
nỗi thơm rưng rức đủi đen
im lặng nhá nhem,
buổi chiều bỏ ngỏ
vầng trăng xéo xọ
bập bênh bập bập bênh
im lặng chênh vênh,
trái tim ta không biết nghĩ
bàn chân ta thì muốn nghỉ
quán trọ kế còn năm cây
im lặng đi trong mây
toàn âm tiếng đã trôi vào quá khứ.
Nhược Lạc