
se sẽ chứ
nỗi buồn đáp cánh
và dịu lành
là đóa hoa vui
ngàn cơn sóng khi nổi khi vùi
ta chao đảo giữa đời nhộn nhịp
ta đi tìm một nơi an tĩnh
e nực cười sao sáng lúc bình minh
chỉ đóa hoa còn mãi lung linh
sau một đêm sương trời ướt đẫm
ta vẫn đi,
dù đường hơi vấp
dù chân sưng, và mắt cá còn đau
dù trái tim xơ xước cũ nhàu
dù không khóc
dù trời nước mắt.
Nhược Lạc