
ngồi bên suối nước, thấy trong
chiều trên thung lũng nhớ vòng mắt đêm
sao khuya rụng xuống bên thềm
em đong nhớ lại một thiên mộng vàng
từng lời xưa cũ đi hoang
trái tim cất đặt thiên đàng về sau
cái hồi rịn nhớ môi nhau
bàn tay kể chuyện muộn màu hơi tay
chuyện hôm nay
lời hôm nay
có gì ngoài những tháng ngày đã trôi
chuyện riêng em
chuyện riêng tôi
có gì ngoài gió thôi bay, lá dừng
một mai hoa nở trên lưng
sóng trời núi thở, rùng mình gió mây
trên đồi thông đứng xanh cây
cất reo một nỗi nhớ ngày phố qua.
Nhược Lạc
Sao thơ chị Lạc cứ dịu dàng dzậy! 🥹