Em nói với tôi rằng em cảm thấy mệt mỏi với cuộc sống này. Vì em không biết điều gì là đúng hay sai. Em là tốt hay xấu. Gặp gỡ người này là may hay rủi. Điều gì sẽ diễn ra tiếp theo. Em thấy sợ.
Ừ, tôi cũng sợ. Tôi ghét phải nói với em giống như bao người khác, rằng chính sự không lường trước được của cuộc sống làm cho nó trở nên hấp dẫn. Nhưng mk, nó đúng là như vậy.
Em hãy tin rằng mình không phải là người duy nhất hoang mang, lo sợ trong thế gian này. Tất cả chúng ta đều như vậy. Không ai biết chính xác điều gì mới thật là đúng. Họ chỉ làm thôi. Em hãy chỉ làm thôi.
Tôi là một đứa trẻ ranh vừa bước ra đời. Còn vài ngày nữa là tròn trĩnh một năm đi làm. Sau một quãng thời gian như thế, tôi nhìn lại và thấy mình sai quá trời, nhưng cũng đúng quá trời. Rốt cuộc, tôi không thể có khả năng dùng chữ thần thánh, việc đến là nhếch mép cười, phẩy tay hai cái là xong. Bây giờ tôi nhận brief vẫn thấy khó y như ban đầu, vẫn phải loay hoay tìm kiếm, suy nghĩ rụng tóc hại não mới có được ý, brainstorm vẫn cãi nhau ì xèo, để ra được 1 câu headline vẫn phải viết xuống hàng trăm câu khác. Thế sau một năm, điều tôi có được là gì?
Là thái độ. Bây giờ tôi không tiêu tốn tâm trí vào việc lo lắng hay sợ hãi nữa. Bởi vì có sợ tới đâu thì việc vẫn vào tay và vẫn phải làm thôi. Hơn nữa, tôi biết rằng, việc nhất định sẽ xong, tôi nhất định sẽ hoàn thành. Tốt tới đâu thì lại là chuyện khác.
Hồi xưa tôi hay mệt mỏi với ý nghĩ mình không-thể-làm-được, không nghĩ ra được bất cứ cái gì. Tôi hay buồn phát khóc với việc không đưa được cái gì ra hồn cho sếp duyệt, không thể đóng góp ý tưởng nào khi brainstorm. Thế rồi tôi nhận được một bài học, rằng không ai không thể nghĩ được, mình chỉ đang chặn đứng tư duy của mình thôi.
Mở một list nhạc bất kỳ, đeo tai nghe, đặt đồng hồ 15-30′ và viết. Viết tất cả những gì hiện ra trong đầu. Như là mùa xuân có gì, mùa xuân có hoa, hoa đào hoa mai cả hoa đồng tiền và cẩm chướng, hoa nào cũng nở không cần phiên dịch. Trời đẹp thế, có cả mây. Sao nhân lúc trời đẹp thế tôi lại ngồi đây viết những dòng này. Ra phố đi.
Tóm lại là, cái gì mà chả được, sao cứ phải là headline, tagline, sao cứ phải là ý tưởng gì hay ho dùng được. Em có thể mường tượng mình ra đầu ngõ nhảy lên cái xe buýt bất kỳ, không biết nó sẽ đi qua những đâu, thả mình xuống trạm nào, mình chỉ ngắm phố phường và chụp lại hình ảnh bằng những lần chớp mắt, vậy thôi.
Tôi có một cậu bạn thân, một tay rất mê Nike. Tôi thì chẳng mê lắm, vì không hiểu gì về giày cả. Nhưng tôi thích cái cách hãng đại gia đó kể những câu chuyện về cuộc sống. Mà câu chuyện hay nhất gã kể chính là câu tagline nổi tiếng: Just do it. Cứ làm thôi.
Ok bây giờ em đã có nhạc chưa? Và bút chưa, giấy chưa, hoặc laptop, ipad gì chưa? Kiếm cái gì để ghi được và ghi xuống đi, những điều em muốn làm. Em muốn, chứ không phải gia đình muốn, bè bạn muốn, xã hội muốn. Em muốn, chứ không phải có làm được không, có vi phạm đao đức thuần phong mỹ tục gì không. Nếu em không biết mình muốn gì, thì em cứ ghi như thế. Em chẳng biết mình muốn gì cả. Tại sao con người sống cứ phải có mong muốn. Sáng nay em đã ăn sáng chưa nhỉ? Ôi em thèm bún thịt nướng chả giò. Thế và cà phê…
Trí não của em là một điều rất kỳ diệu, nó sẽ dẫn lối cho em. Tất cả. Đừng lo, em chỉ việc viết thôi. Cũng như vậy, em chỉ việc làm thôi. Và sống thôi.
Ôi tôi thèm một ly trà nóng ăn với bánh khoai môn biết bao nhiêu.
there is no finish line
Every damn day, just do it and do it again.
:))))))) that’s right, chicken
Bố, not chicken. Duck
hay luôn biết bản thân muốn gì 🙂
Đúng là mỗi người lại có những trải nghiệm khác nhau, những phương thức khác nhau để tiếp xúc với cuộc sống và gặt hái thành quả từ nó chị Lạc nhỉ? ^^
Chúng ta chọn lựa con đường khác nhau, ngã rẽ khác nhau, nhưng đều chạm đến cùng một cái đích.
Mỗi sáng tỉnh dậy, nghĩ đến việc phải đến trường, đối mặt với đống áp lực khổng lồ, những mối quan hệ chồng chéo bấp bênh, nỗi sợ hãi vì kết quả không như mong đợi, lo ngại vì cái nhìn của mọi người,… khiến em chỉ muốn bất cần vục đầu xuống cái hố cát mà quên đi tất cả.
Thế nhưng em vẫn đứng lên, em PHẢI đứng lên, dù có sợ hãi đến đâu em cũng phải đối mặt. Em phải bước tiếp. Em nhớ đến những con người dũng cảm em nhìn thấy trong sách vở, hoàn cảnh khắc nghiệt nhưng không hề buông xuôi. Em nhớ đến những nhân vật trong manga hôm qua em đã đọc. Trong mắt nhiều người thì đó là truyện tranh trẻ con, với em thì những nhân vật ấy là những người thầy, họ dạy em về lòng tin, lòng kiên trì, lòng dũng cảm, hay đúng như chị nói, về thái độ sống. Những bài học tinh thần đó là vô giá.
Em không có nhiều trải nghiệm cuộc sống như chị, chỉ có thể bù khuyết một phần sự thiếu thốn đó bằng những gì đúc rút ra từ sách vở. Gặp chị, em lại càng có thêm niềm tin vào bản thân mình. Cám ơn chị rất nhiều vì tất cả những chia sẻ đáng quý này.
Chị cũng không có nhiều trải nghiệm lắm đâu. Chị còn trẻ mà. Nhưng chị nghĩ điều quan trọng nhất là mình có muốn trải nghiệm hay không. Nếu trong lòng em sẵn sàng học hỏi, thì từ nhà ra đầu ngõ cũng là cả một chuyến du hành rồi. 🙂
Reblogged this on Mây Trắng and commented:
Just do it, May.
Đợt rồi em vừa ra ngoài đó, định ghé umeshi hỏi chị câu này mà không thấy cửa mở. Xong em nghĩ tới bài này, em có viết lời mình lên giấy để ở trước.
Em đi chắc nó cũng đi.
xin lỗi em nhé . chị không nhận được mảnh giấy nào. mong có lần sau em lại ghé Umeshi nhe. : )
Dạ, em vẫn luôn có hi vọng vào một ngày đẹp trời.
Reblogged this on mynhchow and commented:
love the post.