
Trong cuốn sổ Moleskine
bìa xanh, giấy mềm
những nếp gấp còn chưa kịp cũ
Em ép một nhành cỏ lạc
đã hơi lâu
Hoa úa thành màu khó gọi tên
thứ màu ngà ngợt của ký ức
Chúng mình hôn nhau trên triền đê
Nơi những vạt cỏ lớn
Trong góc tối
Nơi những khe cỏ nhỏ
Trên phố
Ánh đèn vàng
Nơi những đám cỏ lang thang
Chưa bao giờ anh hỏi chúng tên gì
và đến từ đâu
chỉ âm thầm nhìn ngắm một tình yêu
lớn lên theo năm tháng
rồi úa tàn
theo tháng năm
Như một đọn cỏ vì muốn giữ
mà ép vào trang giấy
như một tình yêu muốn giữ
mà ép vào trái tim ngây dại
rồi chết cả hai
Không bao giờ em còn ép cỏ lạc
vào tấm thư
chỗ của chúng là mọc trên những mảnh đồi lớn
như tình yêu nếu là chân thật
phải để cho chúng bay xa
(mà hóa thành bài ca
bất tử)
Reblogged this on Phong Vân các.