
Em vờ bỏ quên máy ảnh
Không chụp được cảnh nắng chiều
Thế mà mây trời tha thiết
Đọng lại mắt nhìn bao nhiêu
Em vờ bỏ quên di động
Ở nhà trong lúc sạc pin
Để chúng mình nói huyên thuyên
Không cần checkin facebook
Em vờ bỏ quên ô nhỏ
Trời Saigon bỗng đổ mưa
Đành ghé lại bên hiên chờ
Để nghe trong lòng đầy nắng
Em vờ bỏ quên ngõ vắng
Lỡ mất một nhịp xôn xao
Vừa mong câu nói ngọt ngào
Vừa không ngủ yên nỗi sợ
Em vờ bỏ quên nỗi nhớ
Bước đến một bờ đê xa
Ngoái lại rơi rớt thiết tha
Tơ trời trắng xoá nhưng mà
không anh.
Nhược Lạc
Toàn bài thơ rất đáng yêu, nhưng đoạn chót thật là xuất sắc.
Cảm ơn chị. ^^
Thơ hay
❤
Như một đoạn đường bằng phẳng dễ đi mà giấu ở phía cuối mình 1 cái ổ gà to quá. Cơ mà lao vào ổ gà xóc nảy lên thì đoạn đường này mới đáng là một đoạn đường để nhớ ^^