Không gần nữa, chẳng xa hơn
Không gieo nhung nhớ, không hờn giận nhau
Đời nhỏ đừng bước qua mau
Chỉ cần biết có cây xanh sau vườn
Chỉ cần biết dẫu đoạn trường
Thì trong tim vẫn tận tường đinh ninh
Ta nào có muốn lặng thinh
Gió xuân lay động một vườn tình reo
Nhưng duyên ta chắc hơi nghèo
Nên không vượt nổi những đèo gian truân
Thôi ta giữ nỗi âm thầm
Của thanh xuân ấy có lần gửi trao
Dầu mai sóng cả núi cao
Ngoái về sẽ nhớ nôn nao trong lòng
Dầu mai biết có còn không
Không xa, không cách, không gần, không hơn.
Nhược Lạc