Nay em đánh rơi sách
trên bậc thềm ngang qua
con chữ rơi nghiêng ngả
xô câu chuyện ra nhà
em đánh rơi người cá
chàng thủy thủ đi đâu
lòng biển chẳng còn sâu
bầy hải âu câm lặng
em đánh rơi trưa vắng
ngưng mạch kể ngày xưa
giọng người thôi thầm thì
đêm còn đâu ngàn lẻ
em đánh rơi dòng kẻ
ghi giấc mộng tuổi thơ
cô bé chẳng còn mơ
dựng trường thiên tiểu thuyết
em đánh rơi mực viết
câu đề tặng phai đi
người đưa em sách vì
em cũng không nhớ nữa
sách rơi ra ngoài cửa
tay chẳng kịp ôm về
mây buông mất câu thề
vui buồn tan đi cả
sách rơi, em nghiêng ngả
ai chở phố về đây
ai nối một đoạn dây
đưa người về quá khứ
em đánh rơi nhiều thứ
nhưng ai nỡ, sách rơi
cô chủ tiệm đi chơi
không chờ em ghé tới
không chờ lời em hỏi
chị ơi, sách về chưa?
Nhược Lạc
Cám ơn về bài thơ, mình có share nó trên FB và để tren tác giả.
Facebook.com/hlong.an
Mình cảm ơn. 🙂
Thơ hay lắm gái ạ. :-*