
những đêm ấy lòng tôi không khép cửa
mà chẳng ai đến gọi một đôi lời..
ký ức đã tàn mình như bông cải
ngọn cỏ trời trắng đến thế, mà thôi
rồi có lúc người nhìn nhau khép nép
mảnh yêu tin đã vỡ hết cả rồi
ta ngồi lại bên nấm mồ hạnh phúc
vẫn nhắc đời vô thường thế, mà quên
trần gian ơi xin giữ lấy muộn phiền
và trả lại dăm bảy phần mơ mộng
ta vẫn biết đường đời xa và rộng
chân bước đi đâu nhớ nổi vườn xưa
bờ hiên ấy sớm nay còn ướt mưa
hoa cánh vàng có còn hong sương sớm
tấm áo cũ giờ đây ta thử ướm
đã bụi sờn
và chật ních thời gian
không còn ai muốn nghe tiếng thở than
dù đêm ấy ta dặn lòng bỏ ngỏ
Nhược Lạc