
anh đi qua
một cột đèn đường
hai hàng cây đổ
ba biển hiệu lố nhố
bốn ổ gà lõng bõng mưa đêm
anh đi qua
một cái bậc thềm
lần đầu tiên chúng mình đứng đợi
một chuyến đi chơi
xa ngút ngàn phố hội
để ngủ yên
trong một cái chòi khô
anh đi qua
một ngàn tấm ô
mảnh dù màu sắc bật ngửa ra vì gió
những gương mặt người nhăn nhó
thành phố cúp điện cả rồi
anh đi qua
một mình thôi
anh nhớ em nhiều,
anh thật
người ta chẳng bao giờ thôi tất bật
cả trước, trong và sau cơn bão này
nhưng hôm nay,
anh muốn làm thằng rỗi việc
dở hơi và tha thiết
để ôm em
anh đi qua
một làn hương êm
mùi xào nấu của nhà bên vệ phố
mùi cát, mùi mưa, mùi gỗ xổ
mùi của đường anh vốn đã quen hơi
anh đi về tới nơi
em còn trong bếp nhỏ
“anh làm gì đứng đó
xếp bàn cho em đi”
ừ thì,
ăn cơm thôi
cơn bão đã qua rồi.
Nhược Lạc