như bài hát từng vang lên trong máy
anh gửi nghe từ những thủa ban đầu
như lời nhắc của anh chàng năm ấy
chúng ta là gì – ngoài những bụi sao bay
bờ vai anh kề cận buổi hôm nay
dù trước đây không phải lời hứa hẹn
ý nghĩa cuộc đời vẫn không sao biết hết
chỉ sao trời ôm ấp lấy tay nhau
anh lại đưa em đến ga tàu
đi một chuyến không biết bờ bến cuối
đôi chân của mình bảo nhau – chưa mỏi
nên còn mơ háo hức gió đồng xa
đôi khi em nhắc chuyện ngày qua
khi anh dắt em ra tận miền biên hải
cùng nhau leo bao núi đồi triền bãi
và chia nhau quả táo dưới hiên trời
chúng ta uống cạn nước trong một hơi
rồi say ngủ giữa tiếng mưa rầm rộ
chui lên chuyến xe đêm còn hai chỗ
và chia nhau mỗi đứa một tai nghe
mắt em xanh như lá mùa hè
đóa môi thắm rực màu gấc chín
đôi khi anh muốn em cười thật ít
để trời xanh không vuột khỏi tay mình
người bạn đường đôi lúc lặng thinh
và đôi lúc hát vui cười nghiêng ngả
dù dịu dàng hay dăm lần cãi vã
vẫn dụi đầu trên ngực áo ngủ say
chúng ta đã nói rất nhiều – về duyên may
như bữa cơm mỗi ngày cùng nhau nấu
như mảnh vườn có hoa thơm trái đậu
như trà thơm trong ngát vị xuân ngời
tháng tư sang, mây trắng lại cất lời
thương nhắc mãi vụ trà xuân năm ngoái
anh muốn rủ em băng núi rừng xanh ngái
ghé về thăm gốc cổ thụ hôm xưa
bạn đường ơi, em đã thức dậy chưa?
mơ gì đấy những giấc đời chẳng thật
bên ngoài kia phố phường đang tất bật
anh rủ em đi trốn chuyện-con-người
ta lại nằm giữa núi đồi thảnh thơi
để nghe gió hát reo vào ga mới
những con tàu mình đi không bến đợi
nhưng em còn cơm nắm ở trong tay
nhưng em còn hơi ấm của anh đây
còn chén trà thơm nóng bên này
còn bài hát nao nức lời tuổi trẻ
còn suối trong, còn lá rừng xao khẽ
còn bao điều đang ngóng đợi em, em.
bạn đường ơi, em hãy thức mà xem
giấc đời ấy đang hát lời thành thật.