năm mười tám tuổi, nghe mình nhạt
hùng hục quảy chân cưỡi gió ngàn
năm mười năm nữa, còn nghe nhạt
lại ngồi lặng im xem nắng chan
tô canh mười tám nhiều gia vị
đỏ sánh, cay xè với kimchi
nay đầu ngang ngổn nhiều suy nghĩ
lại muốn luộc rau với sấu, vì
lười thôi, không có gì sâu sắc
đời mặn cũng hay, nhạt cũng mừng
miễn còn ấm bếp trong chiều lặng
cơm nóng chờ tay, đũa gác nằm.
Nhược Lạc