ồn ào bỏ lại đàng xa
ta về với ánh đèn nhà ấm êm
bắc nồi, ninh nấu, nếm nêm
mồ hôi rơi cuốn muộn phiền mà đi
về rồi, lo lắng làm chi
đây rồi, tay nắm siết vì nhau đây
dẫu rằng sương gió còn dày
đường xa còn nhọc, chân này còn đau
về rồi, sẽ khoẻ lại mau
đoá hoa sớm nở lại màu trong veo
lo toan dai dẳng bám theo
cũng nằm xuống cuộn như mèo ngủ say
chỉ còn nhớ chiếc ôm này
còn nghe giọng nói như mây ạ ời
còn mâm cơm ấm toả hơi
còn người-yêu-hết không lời trách than
thôi nào, thân phận bất toàn
đâu cần cố sống đẹp ngoan lòng người
chỉ cần riêng nhất một nơi
sáng đèn, hé cửa, mở trời bao dung.
Nhược Lạc