chẳng thể đợi
tới lúc chiều cạn nắng
mới ngoảnh về ngơ ngác tìm
sương giăng
chẳng thể đợi
tới lúc chân yếu – nằm
mới tin chắc tay nắm
tình yêu nhất
chẳng thể đợi
vì ta – người rất thật
thật yếu, thật mơ
thật thiếu, thật khờ
nên ôm vội khi lòng còn đương rộng
cả cuộc đời có khi là giấc mộng
ai biết khi nào
báo thức gọi dậy đâu?
nên chẳng cần phân tách định nghĩa sâu
chẳng chậm chân, chẳng sợ rầu
chẳng lên gân, chẳng sợ xấu
chẳng sợ bàn tay mình hậu đậu
sẽ đánh rơi một thứ gì mong manh
trong tay anh,
là gọn lành tay em
chẳng thể đợi tới ông trời xét duyệt
chẳng thể đợi tới khi hè có tuyết
tình yêu tuyệt, không phải vì trăm năm
mà vì khi người gõ cửa ghé thăm
ta đã mở dù chưa toan tính hết
dù chặng đường đi qua dẫu có mệt
ta vẫn chẳng buông tay
bởi vì ta còn sống ở hôm nay
ta sống hết, chẳng đợi ngày mai viết.
Nhược Lạc