phù,
phù,
một đoạn gió đi
bay qua nước mắt
bay vì niềm riêng
em đừng nhớ lại tháng giêng
mưa phùn đã cạn cùng thiên mộng sầu
hát cùng ta một đôi câu
đếm cùng ta lá phai màu ngày qua
phù,
phù,
ru giấc ơi à
du ca phù phiếm
cũng là sống thôi
tất tả bề bộn không ngơi
hay là thảnh thảnh thơi thơi qua mùa
dù là được, hay là thua
phù du một giấc, chuyện đùa nhân gian
chẳng sa vào phận đa mang
tay gầy, chân ngắn sao màng non cao
ta về dựng lại cây rào
trông lên trời đất, trông vào lòng ngay
ngày buồn, rồi lại vui thay
qua thời giông gió, xem này, nắng lên
phù,
phù,
gom lá bên thềm
mong manh, cũng một giấc mềm – có nhau.
Nhược Lạc