
Tôi có vấn đề gì đó với những ngày đặc biệt, tôi biết.
Hồi trước tôi không ghét sinh nhật lắm. Nhưng từ ngày tôi biết nó là một cái gì đó đặc biệt, tôi bỗng nhiên sợ hãi. Tôi luôn bị giận vì không nhớ sinh nhật người khác. Nhưng mọi người đâu biết đến sinh nhật của mình tôi còn chẳng nhớ.
Tương tự như thế, ngày kỷ niệm, ngày lễ lạt, từ lịch dương cho tới lịch âm. Mỗi khi có ai đó hỏi tôi “có biết hôm nay là ngày gì không?” là lại gieo vào lòng tôi một nỗi bất an, một drama gì đó sắp xảy ra.
Cũng vì như thế, mà tôi càng không biết phải tặng quà hay làm một điều gì đó để thể hiện trong ngày đặc biệt. Cái sinh nhật đầu tiên chúng tôi ở bên nhau, người bạn trai nói với tôi là hãy đưa ảnh đi chơi, đến những nơi mà tôi nghĩ là đặc biệt. Đi đâu?? Tôi thậm chí còn chẳng ra đường!!
Thế mà cuối cùng, cái người luôn quan tâm người khác và biết cách tạo bất ngờ cho người khác ấy, lại vẫn ở cạnh tôi đến bây giờ, mặc cho sự vô tâm đến quái gở của tôi. Xin được tri ân!
Và hôm nay. Hôm nay là Vu Lan. Tôi cũng sợ cả Vu Lan. Tôi sợ mấy bông hoa cài áo, và những tiếng khóc, tôi sợ chính tôi những lần đi vào chùa, đọc kinh rồi khóc. Những giọt nước mắt không bền.
Tôi không thích chính mình khóc vì một ngày nào đó, và quên đi trong những ngày còn lại. Tôi thích được đưa mẹ đi chơi, mua đồ ăn ngon cho mẹ, đi dạo trong công viên, ngồi ngâm chân bằng nước nóng chanh sả, vỏ bưởi…. hơn là khóc trong một ngày.
Nhưng rồi tôi cũng dần hiểu ra, điều đó cũng là bình thường. Cả việc ai đó quan tâm đến những ngày đặc biệt, và cả dạng thờ ơ như tôi. Tất cả cũng đều bình thường.
Khi tôi chấp nhận được điều đó, Vu Lan trở nên dễ chịu hơn. Trăng rằm tháng Bảy cũng vậy, tháng Tám cũng thế.
Chúng tôi pha trà và ngồi ăn bánh với nhau. Những người mẹ của chúng tôi cũng thế. Chúng tôi sống đặc biệt bình thường trong những ngày bình thường đặc biệt.
Và tôi vui.
Luôn luôn, ở đâu đó, sẽ có những người giống bạn, những người chấp nhận bạn, hoặc cả hai. Cứ bình tĩnh mà sống nhé!
Nhược Lạc