
mỗi bữa cơm, cẩn thận, không hấp tấp
là một lần kho báu ứa trong sân
ta đi tìm ngút ngàn thung lũng mật
mà đâu hay tâm can sớm tiểu đường
mỗi giọt sương sượt qua làn da: mát!
là kim cương xâu thành chuỗi vô thường
ta được thưởng, ta muôn đời sung sướng
mà đâu hay trái tim mình ẩm ương
khờ dại thế, cứ nghe tim mách bảo
biết đâu tim cũng chỉ giống bầu trời
sớm nay hồng,
trưa vàng rực,
chiều rơi
tim đâu thiết một điều chi mãi mãi
ta ăn lại, một lần, cơm xát dối
ta thôi thổi chén trà mới vừa pha
ta đặt chân lên sàn mát trong nhà
có những đoạn đi nhiều rồi mới biết
là bấy lâu chưa một lần đi qua.
Nhược Lạc