chẳng qua là hơi cận

giữa cơn ảo vô cùng của cuộc sống
giữa thực tế khốn cùng của cơn mơ
ta vẫn không đứng chờ hôm sáng mắt
biết đâu: trời – khi rõ – sẽ nheo nhăn

ta cứ đứng cho cát mềm chân, miết
sóng từ xa, sóng đánh dội đàng xưa
ta sẽ đợi đến khi giọt lệ vừa
khóc đủ nước cho mầm cây mới nở

ngày mai dậy, biết đâu ngày dễ thở
bụi to hơn, không mịn nữa đâu mà
và bài ca nghe được rõ hơn qua
ta hát theo được hết lời, không lạc

hẳn sẽ có một sớm mai trời mát
còn hôm nay, đang nóng, cũng được mà
dõi mắt cận nhìn về phía khơi xa
ta vẫn sống trong đoạn đời không chắc

rồi tất cả mọi điều ta thắc mắc
hẳn thế gian sẽ hồi đáp – một hôm

cái hôm ấy trời hẳn là rất đẹp.

Nhược Lạc

Advertisement

Leave a Reply

Fill in your details below or click an icon to log in:

WordPress.com Logo

You are commenting using your WordPress.com account. Log Out /  Change )

Facebook photo

You are commenting using your Facebook account. Log Out /  Change )

Connecting to %s