
đôi khi thấy mình buồn quá
buồn nhiều, và muốn tránh xa
thế là sập bẫy rồi đấy
càng giãy giụa, càng đau ra
đôi khi nhớ người nói tiếng
ngọt ngào ký ức cứa đau
càng xoá đi, càng tướm máu
giọt buồn ngấm ngược ngày sau
đôi khi thấy mình vô vị
rõ ràng đã ướp đậm đà
thế mà chỉ thành suy thận
còn đời vẫn ngẩn ngơ ra
đôi khi thấy lòng sóng quá
xin người cứ nằm thẳng ra
cho thân dập dềnh như lá
sẽ trôi hết một ngày qua
“tiên sư cái sự khốn nạn!”
càng chửi chúng càng nhớ ta
nếu như nói trìu mến quá
rùng mình,
chúng sẽ buông tha.
Nhược Lạc