
không cần biết mình là ai, để sống
tôi đã được thương từ trước khi chào đời
tôi nối dài lòng mẹ tới muôn khơi
dưới trời sáng, tôi vươn mình lớn bổng
chân tôi dán vết mộc trên đường mới
tay hái rau, tắm chó và ôm mèo
hàng cây luôn ở đó đợi tôi leo
không cần thiết xuất trình lời triết lý
Chúa cho phép tôi sống đời vô vị
và mọi người ai cũng được phép cho
khi trời rét tôi nằm lại co ro
tôi được phép buồn dù không hiểu rõ
và em được phép ra câu hỏi khó
mãi mãi sau này tôi có giải được đâu
tôi chậm rãi đi trên những cây cầu
chưa hiểu hết,
những phố dài đã mất
chỉ còn lá trên đoạn ngày trước mắt
tất bật xanh, đâu biết mình là ai.
Nhược Lạc