làm hòa với chính mình

Quan điểm của tôi về việc viết lách thế này: Viết là công việc thuần kỹ thuật, đòi hỏi kỷ luật, nhịp điệu đều đặn, không thể trông chờ vào cảm xúc mà làm việc. 

Ngay cả với khung trời lãng mạn nhất là thi ca, thì tôi cũng viết với nhịp điệu đều đặn của ngày, thay vì đợi cảm hứng đến.

Song, không phải lúc nào mọi chuyện cũng yên ổn như vậy. 

Cũng có những ngày tôi không viết được. Dù, với kinh nghiệm cá nhân, tôi vẫn luôn tìm được cách hoàn thành các deadline. Nhưng vẫn có những cái không hoàn thành được. 

Cảm giác lúc đấy thật tệ, nó giống như mình chưa đủ chuyên nghiệp cho lĩnh vực mà mình đã chọn gắn bó. Giống như, mình đã tự phản bội cái kỷ luật mà mình đặt ra. Giống như, mình đứng lại ngẩn ngơ, trong khi mọi thứ đang chạy vụt qua mình.

Khi đó, tôi đành gật gù thừa nhận với chính mình: Ai dà, công nhận khó thật đó, mệt thật đó.

Rồi tôi uống thêm một ngụm nước, và đi nằm nghỉ.

Những cơn tuột cảm hứng như thế này, có thể đến từ nhiều nguyên do. Có khi là một cơn ốm bất thình lình. Có khi là ngày trăng lớn. Có khi ai đó dội cho tôi một gáo nước lạnh toát kèm nhiều đá viên. Có khi là một cú xẹt điện từ cuộc sống, chẳng hạn như: con ốm.

Song phần nhiều là do tôi tự chán chính mình. 

Đến cửa ngõ đấy thì thua, bạn đã chán chính bạn thì còn động viên kiểu gì nữa. Ôi không phải chửi tôi bạn ơi, tự tôi đã chửi tôi bung bét rồi. Cái tâm lý kiểu này không chỉ xuất hiện ở mỗi mình tôi, mà còn bắt gặp ở phần lớn bạn bè sáng tác quanh tôi nữa. Họ không cần ai dội thêm cái gì đâu, vì cái họ tự dội chính họ vốn kinh khủng hơn gấp nhiều lần.

Kinh nghiệm của tôi lúc đấy chắc chỉ là nghỉ ngơi thôi. Các công việc đã tới hạn cần hoàn thành thì vẫn luôn có cách để hoàn thành, chỉ là không đạt tới phong độ tốt nhất. Còn lại, những công việc khác, nếu có thể đợi được, xin hãy dành thời gian để đợi. 

Cứ coi như mình đang bị một cơn ốm quật vào một ngày đẹp trời đi. 

Sau cái đoạn thất vọng về bản thân thì tôi sẽ dần không nghĩ nữa. Chỉ đổi một dấu thanh thôi, từ nghĩ thành nghỉ để tôi yên lòng.

Rồi tôi yên lòng nằm hòa với chính mình. Không đòi hỏi nó phải sáng tạo, độc đáo, giàu năng lượng, an vui hay nhẹ nhõm gì nữa. Hãy cứ là tôi của lúc đó thôi – với tất cả sự mệt mỏi, rệu rã của mình.

Rồi cái-gì-đó sẽ luôn đến. 

Trong hơn ba mươi năm sống trên đời, tôi nhận ra là luôn có một cái-gì-đó sẽ đến. Nó sẽ đến trong dáng hình của một cơn gió đổi chiều. Một cú điện thoại. Một người bạn bỗng nhiên nhắn hỏi thăm. Một bức thư bay đến từ một người hoàn toàn xa lạ. Một bữa ăn gia đình bình thường. Một cốc bạch trà-táo đỏ-hoa cúc ấm nóng đặt sẵn trên bàn. 

Luôn có cái-gì-đó đến, khiến tôi nhận ra mình không sống được một mình. Tôi là một con người mang đầy đủ mã gen cần đồng loại, dù đôi khi tôi vẫn nghĩ rằng chỉ một mình thôi là đủ. Nhưng mà không. 

Ta vẫn cần ai đó khác, lắng nghe những điều ta đã tự nói với mình hàng trăm lần. Ta vẫn cần ai đó, động viên một lời ta có thể tự nghĩ ra. Ta vẫn cần ai đó, nấu cho mình một bữa cơm, dù ta cũng có thể tự nấu. Ta có thể tự làm tất cả đó, nhưng cảm giác chăm chút đến từ người khác – vẫn khác biệt hoàn toàn. 

Chồng tôi từng nói là sao mình tự gãi cho mình không sướng bằng được người khác gãi cho nhỉ? 

Tôi cũng đâu biết đâu, nhưng có lẽ trong đầu ngón tay của người khác, chạy qua chạy lại trên tấm lưng mình, nó có thêm thứ ngôn ngữ không lời được thoát ra.

Gọi đó là sự quan tâm, niềm ấm áp hay tình yêu thương cũng được. Nhưng ta cần thứ đó.

Nên ta cần nhau, nhiều hơn mức ta có thể nghĩ. 

Đôi khi, ta là người trao đi mà ta không biết. Đôi khi, ta là người đang nhận mà ta không hay. 

Song, giống như không khí, luôn có điều ấy tồn tại, tưởng như hiển nhiên, mà chỉ khi bị thiếu hụt, hoặc mất khả năng hấp thụ – ta mới có thể giật mình nhận ra.

Nên, tôi đã không còn trách mình yếu đuối, vào cái ngày tôi cần  sự quan tâm. Cũng không còn cảm thấy xấu hổ, chỉ vì vui với một tin nhắn ân cần. Và khi cảm xúc tuột về tới đáy, tôi yên tâm chờ đợi. Chờ một cái-gì-đó sẽ đến, chờ tôi sẽ khỏe lại, trở dậy, và bước đi. 

Nhược Lạc

Advertisement

2 thoughts on “làm hòa với chính mình

  1. Em cũng như chị Lạc. Có những khi lòng cứ buồn mang mác vậy thôi, không do ai tác động hay gì cả. Mấy lúc vậy em hiểu rằng cơ thể đang mệt, không cố gắng gì lúc này nữa, chỉ là làm….thinh thôi ấy ạ. Ngồi 1 chỗ, thở và cảm nhận làn gió, xong rồi đi ngủ. Hiểu rõ bản thân và thương yêu nó như vậy thật tuyệt chị ha ^^

    1. ừa, nói chứ nhiều khi đang có nhiều việc cần làm, mà cơ thể rơi vào trạng thái đó – chị cũng không vui lắm.
      nhưng chị chỉ hiểu đơn giản rằng mình không phải thánh thần, cơ thể này chỉ có thể chịu được vậy thôi.
      mình cứ nghỉ ngơi chút đã, rồi hẵng quay lại đường chạy.
      không chạy được thì đi bộ, không đi nổi nữa thì ngồi xuống nghỉ. 😀

Leave a Reply

Fill in your details below or click an icon to log in:

WordPress.com Logo

You are commenting using your WordPress.com account. Log Out /  Change )

Facebook photo

You are commenting using your Facebook account. Log Out /  Change )

Connecting to %s