
Mọi người hay nói “Đừng lớn lên, đó là một cái bẫy” hoặc “Chỉ muốn được mãi là trẻ con”, cùng nhiều câu khác có ý nghĩa tương tự vậy.
Không hiểu sao mà tôi chưa từng.
Khi nhớ về tuổi thơ của mình, tôi nhận ra là cũng có những cái vui, và những cái không vui. Song, phần lớn, là tôi quá lạ lẫm với thế giới và không biết mình phải làm gì, nên làm gì.
Dường như tôi làm cái gì cũng sai, cũng không được lòng người lớn. Đi học cũng không được bạn bè quý mến. Đã thành thông lệ, cứ mỗi lớp học qua, tôi chỉ chơi được với đúng một người bạn.
Tôi đã cảm thấy cuộc đời tệ lậu hết sức, cho đến ngày tôi học xong và ra trường. Tự dưng, không hiểu sao, từ đó về sau, mọi chuyện cứ dễ chịu dần với tôi. Có thể là tôi đã khôn lên, có kinh nghiệm trong ứng xử với người khác hơn. Có thể là tôi đã trưởng thành hơn, và hiểu chính mình hơn.
Tôi bắt đầu biết mình muốn làm gì, cần làm gì, nên chơi với ai cho phù hợp. Vì những lẽ đó, dù khi làm người lớn, phải chịu nhiều trách nhiệm với cuộc đời mình hơn, nhưng tôi luôn thấy vui hơn khi được làm người lớn.
Tôi có cái may mắn của việc được làm một người-lớn-tự-do. Có những người lớn khác, họ có thể ở trong những tình huống khó khăn hơn, cuộc sống bươn chải của họ rất vất vả, gặp nhiều vướng mắc trong các mối quan hệ với gia đình, đồng nghiệp… Tôi là một người lớn may mắn hơn. Tôi có công việc tốt, có gia đình ổn định, yêu thương, ủng hộ, có sở thích, có mong muốn riêng – và được toàn quyền quyết định làm điều đó.
Nói cách khác, tôi hoàn toàn, cực kỳ, vô cùng tận hưởng tuổi trưởng thành của mình.
–
Một trong những niềm vui to lớn của tuổi trưởng thành, theo tôi, là bạn được tiếp cận với khoảng bao la rộng lớn của việc học.
Hồi còn đi học, tôi luôn không thích học.
Trường, lớp, thầy cô, bạn bè, sách giáo khoa, bài kiểm tra….luôn là cơn ác mộng đối với tôi. Đã có lúc tôi nghĩ rằng do mình quá kém cỏi, nên mới không học được, và không thấy vui với việc học.
Nhưng khi ra trường rồi, tôi mới nhận ra thế giới rộng lớn đến nhường nào. Nó rộng tới mức, bạn có thể tự do chọn ra cái bạn muốn học – cách bạn muốn học – người chỉ dẫn cho bạn học.
Và khi đó, niềm ham học ẩn giấu trong lòng tôi bỗng trào ra không ngừng. Tôi học về mọi thứ tôi quan tâm, chỉ với mạng internet. Không cần quá nhiều tiền bạc, luôn có những cách học miễn phí hoặc với giá cực kỳ hợp lý, những người đủ giỏi – đủ tốt bụng – đủ nhiệt huyết để chỉ dạy cho tôi trong các lĩnh vực khác nhau.
Theo cách đó, tôi nhận ra việc Học là một Quyền lợi, một niềm Vui, một vẻ Đẹp của thế giới – thứ mà trước đó tôi chưa từng biết đến.
–
Nhiều tuần qua, tôi đồng hành cùng các diễn giả trong chuỗi workshop Mở Vì Sài Gòn.
Mỗi tuần, tôi lại ngồi xuống cùng các diễn giả, dượt lại bài giảng, sắp xếp lại cho hợp lý, trao đổi về cách tương tác với người tham dự….
Quá trình đó, nói không mệt là nói dối, nhưng quả thật rất thú vị và đầy háo hứng. Nó khiến tôi được sống tiếp trong cái không gian của sự học, sự tiếp thu cái mới. Mỗi cuối tuần, lại có 2 diễn giả xuất hiện, với chuyên môn của riêng họ, đến nói cho những người mới tinh – như tôi – về vẻ đẹp của một lĩnh vực mới.
–
Giờ đây, dù bạn đang ở lứa tuổi nào, nơi chốn nào, nếu như bạn vẫn đang tìm thấy niềm vui của việc Học một điều mới – thì xin chúc mừng bạn.
Đó là một niềm vui vô bờ bến, không dễ kiếm tìm, mà chỉ người trong cuộc mới hiểu được thôi.
Nhược Lạc