
tôi đi vệt dài trên phố vắng
nắng đã đi qua, qua tôi từ lâu
gió đã vui sâu, những sầu qua đủ
con đường quy củ, lao xao lá rụng đầy
tôi đã đi qua mây, mây ở lại bồng bềnh mơ nhớ
nước chảy trên mái hiên tuổi thơ
ly nước đá đổ mồ hôi
hồi ấy, ngón tay còn in lại
tôi đi qua đồi thông mộng sải
se sắt nói gì mà sóng mắt lung lay
rượu ngon vừa kịp rời tay
đã thành tàn ức muộn ngày bỏ đi
đi qua một tách thiên di
một ly trà thở, một thì thầm mưa
tôi đi qua một đoạn chờ
chuyến xe cuối chạy,
mới vừa năm giây.
chỉ còn mình,
một tôi đây.
Nhược Lạc