mình còn khờ dại như mây
nên trời gửi xuống bạn thầy tí hon
sơ khai là một chấm tròn
vẽ thêm mi biếc, môi son để cười
tặng thêm câu hát thảnh thơi
để cho thầy ngủ mặc đời trầm luân
thầy dạy me biết âm thầm
nói thưa nhỏ nhẹ, nhịp chân bước hiền
dạy nhau sắp lại giấc phiên
ngủ khi trăng mới bên hiên gọi chào
thức khi màu nắng vừa xao
ăn khi đói vẫn chưa cào ruột gan
khoác thêm áo ấm, tất mang
xách ô đi dạo kẻo quàng nắng mưa
thầy – con nhắc mẹ sống vừa
không bon chen với được thua ở đời
và thương nhắc mẹ nụ cười
dịu vơi dòng nước dầu hơi chạnh lòng
con dạy me biết nhớ mong
đôi chân tí xíu đạp trong lòng mình
yên ngồi vui với lặng thinh
lắng nghe nhịp nấc nhỏ xinh khẽ khàng
con dạy me biết giỏi giang
nấu cơm, đan áo, dịu dàng lời ru
nệm chăn yên ấm chỉn chu
đón con giữa một ngày thu tháng mười
bài học còn lắm ghê nơi
mẹ chờ con đến bên đời dạy thêm.
Nhược Lạc