Phía sau một con người

“Em của anh, đôi vai ấm dịu dàng
Người nhóm bếp mỗi chiều, người thức dậy lúc tinh sương
Em ở đấy, đời chẳng còn đáng ngại
Em ở đấy, bàn tay tin cậy
Bàn tay luôn đỏ lên vì giặt giũ mỗi ngày
Ðôi mắt buồn của một xứ sở có nhiều mưa
Ngọn đèn sáng rụt rè trên cửa sổ
Ðã quen lắm em còn bỡ ngỡ
Gọi tên em, môi vẫn lạ lùng làm sao.”

Và anh tồn tại | Lưu Quang Vũ

hinh head

Trong những ngày còn ở nhà, vào cuối tuần tôi thường cùng mẹ đi chợ. Sau bữa sáng, mẹ đội chiếc mũ trắng nhỏ có đính một mảnh nơ nâu sẫm đằng sau, nắm tay tôi bước xuống phố dài. Len qua những con hẻm nhỏ ngoằn nghèo, bắt gặp những hàng quán của chợ cóc buổi sớm. Chúng tôi nhanh chóng lựa lấy rau củ, đậu nấm, những thức ăn trong ngày, sau đó lại mua thêm trái cây và hoa tươi ở cuối ngõ. Lúc trở về, vì đường nhỏ, chúng tôi thường đi thành hàng một và bao giờ tôi cũng đi phía sau lưng mẹ. Đó là một trong những điều tôi thích nhất của ngày: Bước thật chậm và ngắm nhìn mẹ từ phía sau.

Tôi luôn nghĩ, nếu như có một chiếc máy ảnh, sẽ không ngừng ghi lại khoảnh khắc ấy, góc hình ấy. Dáng dấp của một người cũng giống như ánh nhìn, có thể bộc lộ ra toàn bộ tâm ý bên trong. Chúng thay ta nói lên nỗi niềm chôn giấu trong tâm khảm. Một người khi vui, dáng đi sẽ khác người đang buồn. Một người có nội tâm nhẹ nhàng, dáng đi sẽ khác người nhiều âu lo. Như mẹ tôi, dù không chủ đích, nhưng thường bước đi rất nhanh, dáng vẻ tất bật lo toan. Ngắm nhìn người khác như vậy, có thể nhìn ra nỗi lòng của họ, để từ đó tìm ra phương cách yêu thương họ.

hinh 2

Một lần, tôi đọc được bài viết của nhạc sĩ Thanh Tùng. Ông chia sẻ về ca khúc “Một mình” cũng như về người vợ của ông. Vị nhạc sĩ thừa nhận trong suốt quãng thời gian chung sống, ông đã ít nhiều vô tâm với vợ. Chỉ từ một lần nhìn thấy dáng hình người vợ lầm lũi dắt chiếc xe hỏng đi sửa, ông mới giật mình nhận ra. Câu chuyện của ông khiến tôi nhớ lại những người như Tú Xương, hay Trần Dần. Họ đều là những con người tài năng cả, thế giới ngưỡng mộ họ cùng những tác phẩm để đời. Nhưng đôi khi, để tiến lên phía trước, ai cũng cần phải lùi lại đằng sau, một đôi lần, ngắm nhìn tấm lưng gầy của người bạn đời, để thấu hiểu và trân trọng hơn những lo toan cùng tất bật.

Người yêu trước đây của tôi thường nói tôi gầy quá, và buồn quá. Lưng tôi rất gầy, vai tôi rất nhỏ, mái tóc đen dài càng làm cơ thể tôi trông mong manh tới đáng thương. Những ngày mưa rào tháng bảy, anh pha cà phê đen nóng, cho mùi hương lan tỏa khắp căn phòng, rồi ngắm nhìn tôi đứng bên ban công nghịch mưa. Anh nói, người con gái như em, khiến người khác vừa muốn chở che, lại vừa e sợ chạm vào sẽ tan đi mất. Rốt cuộc, chúng tôi của ngày đó cũng tan đi. Tôi thậm chí không nhớ nổi gương mặt người con trai từng gần gụi ấy như thế nào. Nhưng thứ cảm giác nhìn anh đứng đun nước trong bếp, dáng vẻ cao lớn hiền từ của anh, bờ vai ấm rộng của anh, tôi nghĩ phải rất lâu, rất lâu sau mới trôi tuột khỏi trí nhớ của mình được.

Ngắm nhìn một người từ phía sau, đôi khi để nhắc mình đừng quên. Đừng quên rằng có những thứ ngôn từ không nói được. Đừng quên có những lúc yếu lòng mà không san sẻ được. Đừng quên có những lúc ta cần bước tới từ phía sau, trao cho họ một cái nắm tay, một chiếc ôm chặt.

Có lẽ cũng bởi vậy, mà những cô gái thường nói với tôi rằng, họ mong muốn biết bao một vòng tay ôm họ, từ phía sau. Để biết rằng, thế gian mênh mông vậy, vẫn có (ít nhất) một ai luôn dõi theo mình.

Nhược Lạc

 

Leave a comment