em ơi,
tìm ở nơi đâu
một góc thuyền sầu
dăm vành trăng mẻ
em là con chim bé
ai chở em về đây
ống tay áo anh gầy
đâu đủ trời trú ngụ
anh ngồi trông – em ngủ
bao giờ em bước lên
boong?
một hôm đất tròn
lắc mình dữ dội
em ngã dúi dụi
em chui vào đời anh
con chim sẻ mong manh
em tìm ở nơi đâu
em tìm đến bao lâu
em tìm muôn kiếp sau
chẳng được hạnh phúc đâu
nhưng gió đêm hẵng thổi
đám mây thời vẫn trôi
con tàu em thẳng tới
mảnh đất nào xa xôi
em ơi, em
đi thôi!
cái chặng tàu xui rủi
cái mạn thuyền cát bụi
đã ủi đời sóng chao
anh làm mưa, làm bão
anh làm thuyền, làm đêm
anh làm sóng biển rền
anh làm bờ hải đảo
em sẽ say, sẽ nản
em sẽ ướt, sẽ đau
em sẽ rũ lại màu
áo thơ em thường khoác
đi, em, ngày tan tác
những ngư dân bỏ hoang
ra khơi họ chẳng màng
quẻ sinh hay mệnh tử
anh chẳng còn luận cứ
hoặc ý nghĩa phát sinh
anh chỉ lòng đinh ninh
rằng em – là – em sống
đời không là huê mộng
em đừng nản chim bay
em đừng thoảng qua đây
đi cùng anh – trời rộng
cánh chim đầy ước vọng,
em có thuận lòng không?
Nhược Lạc