em ra hà nội hai hôm
thì ốm
đã tròn hăm tám tiếng
em ngủ mơ man
chảy nước miếng
như con mèo hen
khe mắt lem nhem
nào bụi, nào gỉ, nào lông mi
nào nước mắt rủ rỉ
cơn đau bụng, đau đầu
xương đau nhức lâu nhâu
như bầy kiến cắn rung rúc tràn khe suối
ơ kìa con cá đuối
nằm sõng suội khô khan
sao em không hát vang
trên cánh đồng, triền bãi
sao không cười nghiêng dại
như suốt dải đường quê
anh đâu tiếc em cơn mê
mà đắm chìm mãi thế
anh đâu thiếu em hơi ấm
mà nóng sốt miên man
anh chẳng cần em giỏi giang
anh không cần em xinh đẹp
anh đâu cần em khép nép
như một bóng hình xa
anh chỉ cần – một câu ca
khe khẽ hát trong ngày đun bếp
anh chỉ cần – một đôi dép
luôn được kề cận ấm hơi em
anh chỉ cần – vòng khăn len
em chịu quàng những khuya phải gió
anh chỉ cần – cánh mũi nhỏ
không hắt hơi sùi sụt mỗi mùa
thế thôi
đã được chưa?
hở con cá đuối bướng bỉnh
hở con cá kình liều lĩnh
hở con cá ăn vụng linh tinh
thế thôi
khỏi ốm đi
rồi anh sẽ niệm tình
mua cho ổ bánh mì – nho – nhỏ.
Nhược Lạc